Sống Khỏe Sống Đẹp

SỐNG KHỎE SỐNG ĐẸP

Sống Khỏe Sống Đẹp songkhoesongdep.ad@gmail.com
Sống Khỏe Sống Đẹp 0386362462

Áp lực học y, stress khi học y phụ huynh nên biết

BÀI VIẾT DÀNH CHO CÁC BẠN SINH VIÊN Y ĐANG CHÁN NẢN, CÓ Ý ĐỊNH BỎ HỌC !!

Mình biết trong trường mình có rất nhiều bạn đang bị stress, có tâm trạng chán chường, muốn nghỉ học hoặc muốn chuyển qua ngành khác ?? Bởi mình cũng từng như vậy. Lúc là sinh viên Y4, mình thi rớt lâm sàng... không những 1 lần mà ngay cả lần thứ 2 mình cũng không qua nổi... Mình thực sự rất shock... Bởi năm Y1 tổng kết của mình đạt loại giỏi, Y2 cũng suýt giỏi... Y3 thì mình đạt được học bổng... Điểm thi thực hành từ giải phẩu, hóa sinh, sinh lí, lâm sàng nội-ngoại chưa bao giờ mình dưới 8 cả... Đùng cái lên Y4 mình rớt thi lâm sàng 2 lần... Mình rất chán nản, bởi mục tiêu của mình là phải đạt học bổng... Trong một đêm trằn trọc suy nghĩ, tại sao mình học gấp 2, gấp 3 tụi bạn mà mãi mình vẫn chưa thể trở thành một sinh viên Y suất xắc... Tụi bạn có thể đọc tài liệu tiếng Anh vanh vách, tiêm truyền một cách thành thạo, làm được vài thủ thuật như khám hậu môn - trực tràng, đặt ống thông dạ dày... vài đứa còn lấy được khí máu động mạch... Trong khi mình thì lúc nào cũng run rẩy... làm cái gì cũng không xong... tiêm thì trật vein lên, trật xuống, tiếng Anh thì được đôi ba chữ, các thủ thuật thì không dám làm... Sở dĩ mình luôn đạt kết quả học tập tương đối tốt là nhờ mình nắm vững kiến thức lý thuyết... Vì cứ nghĩ bản thân không làm được, nên khi đi lâm sàng mình luôn trong trạng thái lo lắng, tự ti... dẫn đến mình hay trốn lâm sàng để đọc sách. Vì sự tự ti đó, cộng với tâm trạng chán nản vì thi rớt lâm sàng... Mình cứ nghĩ là bản thân không hợp với nghề Y, mình quyết định nghỉ học mặc dù gia đình bạn bè khuyên nhủ... Mình vẫn quyết chí nghỉ học. Ra đời với bàn tay trắng toát... Mới hai tháng mà cuộc đời đã tát cho mình đến tơi tả... Vì sĩ diện của một thằng học Y, mình quyết chỉ làm những công việc trí thức... chí ít phải làm gia sư... trong khi chưa được công việc, thì mình bị cuộc đời tát cho tơi tả... phải bán hết đống sách Y để lấy được 30 ngàn để duy trì cuộc sống, nhiều hôm phải uống nước để cầm hơi... Mà nước phải đun lên uống chứ chẳng có tiền để mua nước lọc. Biết không thể sống tiếp như vậy, đành lết xác ra khỏi trọ để kiếm việc... Mình tìm đến quán nhậu, quán ăn để xin việc... May mắn có anh đồng hương mở quán bánh canh cần tuyển người... Công việc chã khó khăn gì, chỉ là bưng bê, lau bàn ghế, rửa chén bát... nhưng làm quần quật từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối mà kiếm được chưa tới 100 ngàn... Vì lúc học Y mãi học mà không giao tiếp tốt... Một buổi sáng lúc mình đang rửa bát thì khách la toáng mất ví... họ bảo ví họ để trên bàn,lúc nãy mình có dọn bàn... Ông chủ kêu mình ra hỏi, vì tính khù khờ nên dù mình chã đụng đến đồ họ, nhưng không biết cãi lí thế nào... sau một hồi cãi qua nói lại, anh chủ xem camera mới biết một chị khách ngồi đối diện lúc ra đã lấy mất... Dù đã được minh oan, nhưng vốn sĩ diện nên mình xin nghỉ... Có vài trăm sau mấy ngày làm... Mình định làm bữa ăn cho đã, nhưng nghĩ đến mấy ngày kia lấy gì để sống... đành bấm bụng ăn mì tôm, đem ba trăm ngàn đi làm lệ phí dạy gia sư... Mình không nghĩ có ngày mình làm được việc này, bởi từ nhỏ đến lúc vào trường Y hầu như ngoài việc học thì mình chã làm được việc gì ra hồn, người thì lúc nào cũng lù đù, cái mặt thì như mới đưa đám xong... Sau khi nhận được một mối dạy gia sư, vì họ biết hoàn cảnh của mình nên đã cho mình ứng tiền trước... Có một mối, mình lại kiếm mối thứ 2... Kiếm được chút tiền, mình liều đi xin vào làm một công ty... May mắn mình được nhận... Nhưng hai tháng đầu chưa có lương, vì vậy mỗi sáng mình đạp chiếc xe đạp hơn 20 cây số để đến chỗ làm, tối lại đạp về, ăn qua loa rồi xách xe đi gia sư... Mình vẫn còn nhớ những trưa đi làm, vì không đủ tiền... chỉ mua được quả trứng, một nữa để ăn trưa, một nữa để ăn tối... Lúc ăn trưa, mình phải đạp xe ra một công viên gần đó, lủi thủi ăn một mình vì sợ đồng nghiệp nhìn thấy... Công việc mới tuy không nặng nhọc gì, nhưng thường làm thêm giờ đến 9-10 giờ tối, đôi khi phải xuyên đêm... nhưng lương tầm trung được 5-6 triệu... Làm được 6 tháng, cũng tiết kiệm được một ít, mình quyết định sẽ rẽ sang một hướng khác... trở thành một lập trình viên. Mình đăng kí vào một trung tâm... để học lập trình bắt buộc phải biết đó là máy tính + tiếng anh... Đúng hai cái mình mù nhất... Nhưng biết chẳng còn ngành nào tốt hơn nk... Học lập trình không có tài liệu tiếng việt, mọi thứ là tiếng Anh... đến bài kiểm tra từ đầu đến cuối là tiếng Anh. Mấy ngày đầu, mình bị ngợp đến khó thở... Nhưng đã không còn đường lùi, tiền cũng đã đóng không học không được... Ban đầu mình phải dịch từng từ... vì vậy mà tốc độ chậm hơn tụi đang học bách khoa,hay mấy trường về CNTT... Ngoài mấy buổi lên trung tâm, mình trà trộn vào đám sinh viên bách khoa để vào các phòng tự học của trường, hay khu tự học của kí túc xá để ké wifi... Nhiều lần gặp đóng bạn cũ thời cấp ba mà muốn độn thổ xuống đất... Nhiều ông thầy thấy hôm nào mình cũng đến đó học, nên cũng bắt chuyện hỏi han... Đành chém gió tơi tả, nhiều ông đến hỏi đường, vốn chã biết nhiều lúc chỉ bừa... Khoảng hai tháng cày bừa, mình cũng theo kịp buổi học trên trung tâm, giờ việc đọc tài liệu trên các web nước ngoài, hay các cuộc thảo luận trên forem lập trình cũng khá đơn giản... Mặc dù khả năng giao tiếp tiếng Anh của mình vẫn là số 0... Nhưng tài liệu đọc hoài cũng quen, vốn từ vựng cũng tăng dần... nên một bài đôi khi chỉ cần dịch 2 ba từ là ok. Khóa học của mình kéo dài 6 tháng, nhưng học đến tháng 3... Mình thấy có công ty tuyển Fresher (Một kiểu học việc có lương trong lập trình tùy theo điểm của bạn). Mình nộp CV với hi vọng được chọn... Nhiều trưa năng, trên chiếc xe cà tàng mình chạy 26 km, đến tận công ty mà mình ứng tuyển để cảm nhận tận mắt... Sau một tháng mòn mỏi chờ đợi, mình được gọi đi làm bài test. Bài test vào đây khá gắt, một bài thuật toán, một bài test IQ, một bài test tiếng Anh... May mắn là mình qua được bài test với số điểm suýt soát... Sau qua vòng phỏng vấn,mình được chọn vào lớp học việc... Tại đây tụi mình được dạy và làm bài test mỗi ngày... So với quyển giải phẫu to đùng mình còn nhớ được,nên việc ghi nhớ đối với mình khá là dễ dàng... Anh giảng dạy đôi lúc trêu đùa mình là cái gì mình cũng nhớ hết nên sẽ khổ... Kì thi cuối khóa mình đứng nhất lớp nên được chuyển qua lớp cho mấy người đã có kinh nghiệm với mức lương cao hơn cả sinh viên lập trình vào làm khoảng 1 năm... Sau hai tháng, mình lại đứng nhất khóa đó nên được ưu tiên lên một đơn vị khá nhẹ nhàng... Mỗi ngày mình bắt đầu từ 8 giờ sáng, và kết thúc vào 5 giờ chiều, với mức lương 13 triệu.

Chắc bạn đọc đến đây, nghĩ mình đã tìm đúng hướng rồi nhỉ ? Nhưng không... Dù giờ chã lo đến việc ăn,việc ở nữa... nhưng mình lại không hứng thú với công việc này... vì làm cho khách hàng Nhật, nên tụi mình không được sáng tạo, phải làm theo những gì họ đã vạch sẵn...họ thuê mình vì giá lao động mình rất rẽ...Đến lúc này không còn chỗ cho tiếng Anh nữa,tất cả là tiếng Nhật.... Tụi mình không chỉ code, mà phải test làm một đóng file excel...và theo phương châm - Không sáng tạo - làm theo chĩ dẫn. Mình dần dần mất phương hướng... mỗi ngày đi làm trở nên chán đến lạ... Mình chỉ mong 5 giờ để về, không có một động lực nào để phấn đấu... so với cuộc sống 1 triệu với 13 triệu lúc này chã khấm khá là bao nhiêu. Các buổi nhậu đến say mèm mỗi tháng, bản thân mình trở nên lười biếng... Nhiều hôm thức trắng đêm để suy nghĩ nên làm gì tiếp... nhưng vẫn chưa có câu trả lời... Mình trở nên mất phương hướng, chán nản. Cho đến hôm trước,lúc đi cafe với ông anh trên công ty. Vợ ổng điện bảo bố ổng bị co rút tay... ổng nghe xong thì bảo vợ ổng bình tĩnh, vì cứ nghĩ bệnh người già,tí ông về xem, mấy hôm trước đó bố ổng cũng than đau lưng miết... Biết mình học Y nên ổng hỏi mình... Hôm đó trời cũng chuyển mưa... Mình cũng chưa hiểu co rút tay theo vợ ổng nói là như thế nào... Trong đầu bỗng lóe lên tai biến... nên khuyên ổng về đưa bố ổng đi viện ngay vì biết đâu là dấu hiệu sớm của tai biến, nếu qua khung giờ vàng lại ảnh hưởng đến não.

Hôm thứ sáu, ổng đến chỗ mình nói bố ổng đúng bị tai biến nhưng may đưa vào sớm nên chỉ dừng ở mức thiểu máu lên não, chứ chưa ảnh hưởng đến não... Lúc đó,mình rùng mình đến lạ... Phải chăng mình vẫn còn duyên với nghề Y... Hai ngày cuối tuần mình suy nghĩ rất nhiều về nghề Y... Chợt nhận ra, lúc trước mình bỏ nghề Y chỉ vì mình trốn tránh khó khăn...rồi biện minh rằng mình không hợp... Mình không dám đối diện với thực tế, mình không đọc được tài liệu tiếng Anh, không tiêm được, không dám làm được thủ thuật, mình rớt lâm sàng... Mình không dám đương đầu với những khó khăn đó mà chọn cách từ bỏ nó để rẽ sang một con đường khác... Nhưng có lẽ nếu là nghiệp dù trốn đằng nào cũng không dứt được. Dù bản thân không thể quay lại học Y được nữa... Nhưng mình sẽ theo một lĩnh vực CNTT liên quan đến chẩn đoán hình ảnh.

Để giúp các bạn tránh lặp lại lỗi lầm của mình... Khi nào bạn thấy chán nản, stress muốn bỏ cuộc. Thì hãy hỏi lại bản thân rằng có phải bạn muốn trốn tránh khó khăn phải không hay là bạn thật sự không hợp với ngành Y. Nếu câu trả lời là vế trước, thì liệt kê những khó khăn bạn đang gặp phải kiểu như :

1. Không đọc được tài liệu tiếng Anh

2. Mình chưa tiêm được

3. Mình chưa dám hỏi han anh chị bề trên.

4. Mình không dám thủ thuật nào đó.

5. Bản thân thấy run lẩy bẩy khi có áp lực.

Sau đó chỉ còn cách là xử từng tên một... Chỉ có một cách duy nhất để vượt qua nỗi sợ là đối mặt và xử đẹp nó thôi... Hôm nay chưa được thì cố gắng hôm sau, hôm sau không được thì hôm sau nữa... Cách tốt nhất là hãy hỏi những người đã tứng làm được điều đó và nhờ họ bày mình cách làm... Đừng để sĩ diện mà để bản thân chôn vùi trong nỗi sợ đó... Bởi đằng sau những nỗi sợ đó chính con người thành công mà bạn muốn hướng tới... Muốn đạt được nó, muốn trở thành bác sĩ giỏi thì chỉ còn cách là tiến lên mà thôi. Các bạn đừng ngại hỏi, đừng ngại nhờ vã,... vì càng ngại bạn càng giết chết sức mạnh của bản thân. Vượt qua một nỗi sợ bạn sẽ thấy mình tự tin đến nhường nào... Nếu vượt qua được hết thì chã có gì làm khó bạn nữa.

Nếu bạn chọn vế sau thì cũng không sao, vì còn rất nhiều lựa chọn dành cho bạn. Bạn có thể làm lại, dù bạn đang độ tuổi nào... Bởi mình đã gặp những người 30 hay 35 tuổi vẫn chuyển sang nghề mình đang làm.

Tâm sự đêm khuya 05/07/2020

Nguồn đại học y dược Huế

https://www.facebook.com/datoantruot

Sống đẹp